Câu chuyện xúc động về Bác
Tuy nhiên Bác vẫn không bỏ thói quen sinh hoạt mà Người thực hiện nhiều năm. Hằng ngày, cứ đúng giờ quy định, Bác rời nhà sàn sang nhà ăn phía bên kia hồ. Cơm nước xong, Người đi bộ trở về nhà sàn. Những hôm thời tiết xấu, mưa to, gió lớn không ngăn được chân Bác. Các đồng chí phục vụ nhìn Bác xắn quần lội qua quãng đường nước đổ xuống hồ chảy xiết mà thương Bác vô cùng. Trong sâu kín tâm hồn, ai cũng nghĩ tìm cách gì để đỡ vất vả cho Bác.
Một hôm, sắp hết giờ làm việc buổi sáng, trời bổng nhiên đổ mưa to. Thấy cơ hội thuận tiện, đồng chí giúp việc xin phép Bác được mang cơm sang nhà sàn để Bác khỏi đi lại vất vả. Bác dừng tay làm việc, trầm ngâm nhìn trời mưa, hỏi đồng chí phục vụ:
– Thế mang cơm sang cho Bác cần mấy chú?
– Dạ thưa Bác, một đồng chí bê cơm, một đồng chí bê thức ăn và hai đồng chí đi kèm che mưa.
– Thế chú muốn một mình Bác vất vả hay muốn để nhiều người vất vả vì một mình Bác?
Lời Bác nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Đồng chí giúp việc không dám nói gì thêm, xin phép Bác trở về chỗ làm việc của mình.
Hết giờ làm việc, mưa vẫn còn tầm tã, Bác sắp xếp tài liệu gọn gàng rồi xắn cao quần, tay cầm ô, tay chống gậy, lần từng bước qua con đường vòng ao cá nước chảy xiết sang nhà ăn dùng bữa cơm như thường lệ.
Ảnh: Chủ tịch Hồ Chí Minh tự chẻ củi, nấu ăn ở Việt Bắc năm 1951.
(Theo lời kể của đ/c Vũ Kỳ, trong sách Kể chuyện Bác Hồ, NXB Giáo dục, tập 5).